Mỗi tối sau bữa ăn, Harry lại đi đến quán rượu và chỉ trở về khi đã quá nửa đêm trong tình trạng say mèm. Anh ta thường không thể tra nổi khóa vào cửa và lần nào vợ anh ta cũng phải ra mở giúp. Rồi cô ta chửi mắng chồng liên tục mà Harry vẫn tính nào tật nấy.
Một ngày nọ, cô vợ tuyệt vọng tâm sự với bạn về ông chồng của mình. Cô bạn nói:
- Tại sao bạn không đối xử với anh ấy khác đi mỗi khi anh ta trở về. Thay vì nhiếc móc anh ấy, hãy nói những lời ngọt ngào và đón chào anh ấy bằng một nụ hôn. Có thể anh ấy sẽ thay đổi.
Cô vợ cho đó là một ý kiến hay.
Tối hôm đó, Harry lại bỏ đi sau bữa ăn và trở về lúc nửa đêm trong tình trạng quen thuộc. Vợ anh ta nghe thấy tiếng liền vội vàng ra mở cửa. Thay vì lu loa như mọi lần, cô nàng dìu anh ta vào phòng, đặt lên ghế rồi cởi giày cho anh ta. Vừa nắn bóp, cô vợ vừa thì thầm vào tai Harry:
- Anh yêu, đã muộn rồi, chúng mình lên gác ngủ nhé anh.
Harry trả lời với giọng nói ngắc ngứ:
- Ừ, thế cũng được. Đằng nào về nhà con vợ anh cũng không tha cho anh.