William I, còn được gọi là “William kẻ chinh phạt”, là vua Anh từ năm 1066 đến 1087. Thế nhưng câu chuyện sau khi vị hoàng đế này chết thì mới ly kỳ hơn cả, mà theo cách người ta thường nói là mọi chuyện đều có nhân quả...
William I là con trai duy nhất của Robert I - Công tước xứ Normandy (thuộc nước Pháp ngày nay). Mẹ của ông được cho là xuất thân từ gia đình làm nghề thuộc da – công việc thấp kém nhất lúc bấy giờ. Khi còn nhỏ, William I thường được gọi với cái tên William the Bastard.
Vua William I.
Khi William chỉ vừa 8 tuổi, cha ông qua đời, truyền lại ngôi vị cho con. Tuy nhiên các "trò chơi vương quyền" đã diễn ra vô cùng gay cấn và tàn khốc ngay sau đó.
William từ sớm đã phải học cách tự bảo vệ mình, dần dần nảy sinh thói đa nghi và tâm tính tàn bạo.
Trong một lần đàn áp vụ nổi loạn từ người anh họ, vị công tước trẻ đã cho chặt hết tay chân của kẻ cầm đầu để thị uy.
Năm 1066 đánh dấu bước chuyển lớn trong hành trình quyền lực của William. Năm ấy, vua Edward của nước Anh chọn một hậu duệ khác lên ngôi (Edward không có con trai), bất chấp lời hứa trao ngai vàng cho người bà con William.
Cuối cùng William quyết định hành quân từ Pháp đến Anh, dùng vũ lực đoạt lấy ngôi báu. Sau trận chiến đẫm máu ở Hastings, công tước William đã chính thức trở thành vua nước Anh vào đúng đêm Giáng sinh.
Vị vua có nguồn gốc ngoại tộc thường được gọi là "William Kẻ chinh phạt". Ông đã thay đổi đáng kể hiến pháp và hệ thống xã hội, cũng như chấm dứt sự ảnh hưởng của người Viking lên nước Anh.
Bức tranh thời Victoria vẽ lại trận đánh Hastings, công tước William đã chiến thắng và kẻ bại trận dâng ngôi báu.
Năm 1069, ông bắt đầu cuộc hành quân chinh phạt miền Bắc nước Anh, đè bẹp cánh quân nổi loạn. Đi đến đâu, vua cho đốt phá làng mạc và mùa màng đến đó.
Gia súc và con người bị chém giết không thương tiếc. Những kẻ trụ lại cũng dần đói chết hoặc phải ăn thịt đồng loại để sống sót!
Ngược lại, William thì ăn như... một vị vua! Ông ngày càng mất kiểm soát về cân nặng của mình, trở nên quá phì nhiêu - không biết rằng điều này sẽ đem tới cái kết bi thảm về sau.
Vua William ôm vết thương chí tử lánh nạn ở thành phố Rouen suốt 6 tháng. Bên cạnh ông là các tước hầu, giới quý tộc và tăng lữ.
Tại đây với cơn đau hành hạ, bạo chúa William mới bắt đầu hối hận về cuộc đời tội lỗi của mình. Nhưng tất cả đã quá muộn màng!
"Tôi đã đối xử với những cư dân bản địa của vương quốc với sự nghiêm khắc vô lý, áp bức tàn nhẫn cả người cao lẫn người thấp, tước quyền thừa kế của nhiều người một cách bất công, và gây ra cái chết của hàng ngàn người bởi nạn đói và chiến tranh, đặc biệt là ở Yorkshire.
Trong cơn thịnh nộ điên cuồng, tôi giáng đòn đau đớn xuống người Anh như một con sư tử đang nổi cơn thịnh nộ, và ra lệnh đốt nhà cửa, mùa màng cùng tất cả đồ đạc của họ, đồng thời giết những đàn cừu và gia súc của họ ở khắp mọi nơi. Than ôi! tôi là kẻ sát nhân dã man của hàng ngàn người, cả già lẫn trẻ của đất nước xinh đẹp này".
Nhà vua trước khi nhắm mắt xuôi tay đã ra lệnh ban phát toàn bộ của cải của mình cho người nghèo và các nhà thờ với mục đích mà ông nói: "Hãy để những gì tôi tích lũy bù đắp cho dân lành".
Tuy nhiên, các nhà sử học hiện đại nghi ngờ những lời nói này không phải là của vua William I.
Bạo chúa William đã ngã ngựa trong cuộc viễn chinh nước Pháp.
Vào một ngày thu lạnh lẽo tháng 9, William qua đời. Liền sau đó, những người thân cận với vua cũng "bốc hơi" nhanh chóng. Kẻ hầu người hạ thấy vậy cũng vội vơ vét vũ khí, ngựa thuyền, tư trang, vải vóc rồi tẩu tán đi mất.
Thân thể của "William kẻ chinh phạt" ngày nào bị bỏ lại trần trụi trên sàn nhà như một con thú hoang man rợ.
Và đó chính là vấn đề thực sự: không một ai chịu nghiêm túc suy nghĩ về việc chôn cất nhà vua!
Cuối cùng, hầu tước Enter Herluin - người với sự tử tế trời cho cùng lòng tự tôn dân tộc – quyết định đưa vua William về nơi an nghỉ.
Herluin bỏ tiền túi thuê một chiếc xe tang đưa thi thể vua đến bến Seine, sau đó đi đường thủy trở về quê nhà tại vùng Normandy. Cuộc hành trình chỉ hơn 100 cây số nhưng có khá nhiều biến cố đã xảy ra.
Đầu tiên, do tàu xe đi với tốc độ "rùa bò" nên vi khuẩn trong ruột nhà vua đã tràn ra khắp các phần còn lại của cơ thể. Tế bào mục rữa với tốc độ đáng kinh sợ và xác vua thì căng phồng lên do tích tụ khí.
Sau đó, đoàn xe đã đến được vùng Normandy nhưng phải... tạm gián đoạn do một vụ cháy lớn vừa xảy ra! Cả thành phố nháo nhào lên để dập tắt ngọn lửa.
Chưa hết, khi đoàn đưa tang mệt mỏi đến được khu đất an táng, một người đàn ông từ đâu xuất hiện đã khẳng định đây là đất của mình, vốn bị vua William chiếm đoạt từ trước.
Người dân đến đòi đất ngay trong đám tang của vua.
Đám tang lại tạm ngưng để chuyển thành... một cuộc thương thảo pháp lý, với kết thúc là sự đền bù thỏa đáng cho người dân. Anh ta thật hạnh phúc vì cuối cùng đã chờ được đến "ngày công lý".
Thế nhưng thi thể nhà vua thì không đợi được nữa. Những năm cuối đời, vua vốn đã béo mà giờ xác còn trương phình lên hết cỡ. Khi hạ huyệt, thi thể bỗng nhiên... quá khổ so với phần mộ của mình.
Giữa lúc mọi người đang hoang mang chưa biết xử trí thế nào, phần ruột của xác đã phát nổ! Mùi thối xông thẳng vào mặt những người đứng gần khu mộ và cả đám đông xung quanh. Không cách gì có thể ngăn lại cái mùi ấy, đám tang vì vậy kết thúc chóng vánh hơn dự kiến.
Vậy mà sau khi được chôn cất, vua William vẫn chưa thể an nghỉ. Phần mộ của ông 3 lần bị đào lên bởi người La Mã, người theo phái Thần học Calvin và trong cuộc Cách mạng Pháp.
Xương cốt của vua sau đó phân tán khắp nơi. Đến nay, chỉ mỗi... phần xương đùi còn được lưu giữ, đánh dấu bởi một phiến đá bên đường.
Vua William đã sống một cuộc đời thật lẫy lừng nhưng cũng vô cùng tàn bạo, để rồi nhận lấy cái chết vừa bi vừa hài như vậy đấy!